Khoảng cách giàu nghèo ở địa phương nào cao nhất cả nước?
Theo Khảo sát mức sống dân cứ 2020, thu nhập bình quân (TNBQ) một người/một tháng chung cả nước năm 2020 theo giá hiện hành đạt khoảng 4,2 triệu đồng, giảm khoảng 1% so với năm 2019. Bình quân mỗi năm trong thời kỳ 2016 - 2020, TNBQ đầu người một tháng chung cả nước tăng bình quân 8,2%
TNBQ trong khu vực thành thị đạt 5,6 triệu đồng, trong khi đó ở khu vực nông thôn đạt 3,5 triệu đồng, thấp hơn gần 1,6 lần.
Xét về chênh lệch TNBQ của nhóm thu nhập cao nhất và nhóm thu nhập thấp nhất thì các địa phương như TP HCM, Đồng Tháp, Hải Phòng, Hải Dương... có khoảng cách nhỏ nhất. Trong khi đó, các địa phương như Cao Bằng, Sơn La, Điện Biên, Cần Thơ... lại có khoảng cách lớn nhất.
Nhìn chung, tại các địa phương có mức chênh lệch giàu nghèo thấp sẽ có TNBQ cao. Dựa vào khảo sát của Tổng cục Thống kê, top 10 địa phương có mức chênh lệch giàu nghèo nhỏ nhất lần lượt là TP HCM, Đồng Tháp, Bình Thuận, Đồng Nai, Hải Phòng, Hải Dương, Thái Bình, Vĩnh Phúc, Bình Dương, Bắc Ninh.
Top 10 địa phương có khoảng cách giàu nghèo lớn nhất là Cao Bằng, Sơn La, Quảng Trị, Yên Bái, Quảng Bình, Bắc Kạn, Lào Cai, Điện Biên, Lai Châu, Cần Thơ. Hầu hết các địa phương có sự chênh lệch giàu nghèo lớn thường có TNBQ tương đối thấp so với cả nước. Trong đó, Điện Biên là tỉnh thành có TNBQ đầu người một tháng thấp nhất cả nước với 1,7 triệu, trừ Cần Thơ có mức TNBQ đầu người một tháng hơn 5 triệu đồng.
Nhóm hộ giàu nhất (nhóm gồm 20% dân số giàu nhất – nhóm 5) có TNBQ đầu người người một tháng năm 2020 đạt 9,1 triệu đồng cao gấp hơn 8 lần so với nhóm hộ nghèo nhất (nhóm gồm 20% dân số nghèo nhất – nhóm 1), với mức thu nhập đạt 1,1 triệu đồng.
Vùng có TNBQ đầu người cao nhất là vùng Đông Nam Bộ (6,0 triệu đồng một người một tháng), cao gấp 2,2 lần vùng có TNBQ đầu người thấp nhất là vùng Trung du và miền núi phía Bắc (2,7 triệu đồng một người một tháng).
Ngoài hệ số chêch lệch giàu nghèo, mức độ bất bình đẳng thu nhập còn dựa trên thước đo như hệ số bất bình đẳng trong phân phối thu nhập GINI. Hệ số GINI của Việt Nam năm 2020 là 0,375 thấp hơn GINI giai đoạn 2014-2018 ở mức 0,4 nhưng vẫn ở mức bất bình đẳng trung bình.
Mức độ bất bình đẳng ở nông thôn cao hơn thành thị, 0,373 điểm so với 0,330 điểm. Hai vùng có tỷ lệ nghèo cao là Trung du và miền núi phía Bắc và Tây Nguyên cũng là hai vùng có hệ số GINI cao nhất lần lượt với 0,420 điểm và 0,406 điểm.
Ngoài ra, vùng có hệ số GINI năm 2020 thấp nhất là Đông Nam Bộ với 0,291 điểm. Điều này thể hiện không phải ở những nơi có thu nhập bình quân cao thì có sự bất bình đẳng cao.
Năm 2020 chi tiêu bình quân hộ gia đình cả nước là 2,89 triệu đồng/người/tháng, tăng 13% so với 2018. Các hộ gia đình thành thị có mức chi tiêu bình quân đầu người/tháng xấp xỉ 3,8 triệu đồng trong khi các hộ nông thôn chỉ ở mức 2,4 triệu đồng, chênh lệch giữa hai khu vực là 1,6 lần.
Vùng Đông Nam Bộ luôn đứng đầu cả nước với mức chi tiêu hộ gia đình cao nhất (hơn 3,9 triệu đồng/người/tháng). Vùng Trung du miền núi phía Bắc có mức chi thấp nhất (tương đương 2,1 triệu đồng/người/tháng).
Ngoài ra mức tăng chi tiêu bình quân đầu người một tháng ở vùng Trung du miền núi phía Bắc năm 2020 chỉ tăng 5% so với 2018 trong khi vùng Đông Nam Bộ tăng tới 17,3% so với năm 2018.