PV: Gần đây, nhiều người trong ngành nói rằng “ai làm F&B mà không có bản sắc văn hoá rõ ràng thì coi như chưa bắt đầu cuộc chơi”. Với ông, trong bối cảnh 2025, điều đó đúng đến đâu? Văn hoá thực sự đang đóng vai trò gì trong chiến lược phát triển F&B hiện nay?
Ông Nguyễn Thái Dương: Theo quan điểm cá nhân của tôi, trong những năm gần đây - đặc biệt từ sau đại dịch - sự bùng nổ của mạng xã hội, nhất là các nền tảng video ngắn, cùng với sự du nhập mạnh mẽ của nhiều làn sóng ẩm thực mang yếu tố văn hóa, đã khiến các xu hướng ẩm thực trong nước và quốc tế ngày càng trở nên phổ biến.
Trong những năm tới, tôi tin rằng người tiêu dùng sẽ dần hình thành sự gắn bó với một hoặc một vài thương hiệu có bản sắc văn hóa rõ ràng. Thời kỳ của những thương hiệu mờ nhạt, không định hình rõ mô hình hay phong cách, sẽ dần qua đi. Người ta sẽ tìm đến những cơ sở ăn uống có phong cách văn hóa mà họ cảm thấy gần gũi và yêu thích - có thể là văn hóa Nhật Bản, Hàn Quốc, ẩm thực Việt Nam nội địa, hoặc thậm chí đi sâu hơn vào các đặc trưng vùng miền như miền Trung hay các địa phương cụ thể.
Tôi tin rằng trong tương lai, những mô hình F&B chỉ đơn thuần phục vụ ăn uống mà thiếu đi bản sắc riêng sẽ khó có chỗ đứng trên thị trường.
PV: Ông vừa nhắc đến vai trò nổi bật của văn hóa trong định vị thương hiệu. Vậy nếu nhìn xa hơn một chút trong 3 đến 5 năm tới, ông nghĩ đâu sẽ là “điểm nóng” mà các thương hiệu F&B Việt buộc phải khai thác nếu không muốn tụt lại?
Ông Nguyễn Thái Dương: Trong bối cảnh kinh tế và xã hội liên tục biến động từng ngày, việc dự đoán chính xác xu hướng trong 3-5 năm tới thực sự là điều rất khó. Tuy nhiên, tôi tin rằng yếu tố văn hóa sẽ ngày càng trở thành lợi thế cạnh tranh cốt lõi để tạo sự khác biệt cho các thương hiệu.
Gu thưởng thức và nhu cầu trải nghiệm của người dân cũng sẽ nâng cao, khiến họ không còn đơn thuần lựa chọn "đi ăn nhà hàng" chung chung nữa, mà sẽ xác định rõ hơn: hôm nay ăn đồ Nhật, đồ Hàn, hay đồ Việt. Tức là, thương hiệu phải định hình phong cách, bản sắc văn hóa rất rõ ràng để khách hàng nhận diện ngay từ nhu cầu ban đầu.
Còn về bức tranh tổng thể trong 3-5 năm tới, tôi cho rằng nó vẫn rất khó đoán định.
PV: Ở tầm nhìn ngắn hơn, các nền tảng dữ liệu thị trường chắc hẳn đã cho ông cái nhìn cụ thể hơn về xu hướng hiện tại. Trong những gì ông quan sát được, đâu là làn sóng văn hóa đang thực sự tạo ra khác biệt trong cạnh tranh F&B năm nay?
Ông Nguyễn Thái Dương: Theo tôi, lợi thế cạnh tranh của một doanh nghiệp không phụ thuộc quá nhiều vào xu hướng thị trường, ngoại trừ những mô hình F&B lựa chọn kinh doanh theo trend. Với các doanh nghiệp vận hành bình thường, tôi cho rằng xu hướng chỉ đóng vai trò tham khảo, chứ không quyết định trực tiếp đến lợi thế cạnh tranh. Tuy nhiên, điều đó cũng không có nghĩa rằng họ nên đứng ngoài các xu hướng mới.
Ví dụ như thương hiệu Phê La - một thương hiệu đồ uống nổi bật hiện nay. Nếu xét đến xu hướng matcha, thì rõ ràng nó không làm thay đổi lợi thế cạnh tranh cốt lõi của Phê La. Lợi thế cạnh tranh của họ đến từ sản phẩm trà ô long đặc trưng, phong cách phục vụ, câu chuyện thương hiệu và độ trung thành của khách hàng. Tuy nhiên, nếu Phê La hoàn toàn phớt lờ xu hướng matcha, họ sẽ đánh mất hình ảnh của một thương hiệu trẻ trung, luôn bắt kịp dòng chảy thị trường.
Vì vậy, Phê La vẫn phát triển sản phẩm đồ uống có yếu tố matcha, nhưng cách làm rất chọn lọc, kỹ lưỡng để phù hợp với định vị thương hiệu, đồng thời không làm thay đổi trọng tâm thực đơn hay chiến lược cốt lõi. Theo quan điểm của tôi, việc không đứng ngoài cuộc chơi nhưng cũng không vội vàng chạy theo trend là cách tiếp cận phù hợp nhất với việc duy trì lợi thế cạnh tranh cho các thương hiệu F&B.
Bên cạnh đó, theo báo cáo của chúng tôi năm nay, các xu hướng liên quan đến ẩm thực Nhật Bản và Trung Quốc vẫn đang chiếm ưu thế và có sức ảnh hưởng lớn. Tuy nhiên, chúng tôi cũng ghi nhận sự phát triển rõ rệt của ẩm thực Việt nội địa, đặc biệt là sự xuất hiện ngày càng nhiều các mô hình fine dining và nhà hàng cao cấp mang đậm dấu ấn ẩm thực Việt tại TP HCM.
Về ẩm thực Nhật Bản, matcha tiếp tục được ưa chuộng; các nhà hàng sushi, sashimi, hay mô hình omakase (thực đơn do đầu bếp quyết định) ngày càng phổ biến và được khách hàng đón nhận.
Đối với ẩm thực Trung Quốc, từ khi Haidilao gia nhập thị trường, hương vị tê cay đặc trưng của lẩu mala, cùng các món ăn sử dụng bột ớt, đã trở nên quen thuộc hơn với khẩu vị người Việt. Sự gần gũi về địa lý cũng giúp cho xu hướng ẩm thực Trung Quốc, từ các món ăn vặt đến các nhà hàng, tiếp tục phát triển mạnh mẽ và được người Việt Nam yêu thích.
PV: Vậy khi một khách hàng bước vào nhà hàng hay quán cà phê – theo ông, điều gì từ “bản sắc văn hóa” sẽ chạm vào họ đầu tiên và khiến họ móc ví? Là câu chuyện thương hiệu, thực đơn, hay cách phục vụ?
Ông Nguyễn Thái Dương: Thứ nhất, câu chuyện thương hiệu, cách xây dựng thông điệp và chiến lược marketing sẽ là yếu tố đầu tiên thu hút khách hàng tiềm năng. Khách hàng ngày nay bị hấp dẫn bởi những giá trị văn hóa mà thương hiệu truyền tải.
Khi đã thu hút được khách hàng, bước thứ hai chính là thực đơn - cụ thể hơn là chất lượng sản phẩm lõi, tức đồ ăn và thức uống. Đây là điều kiện cần thiết. Khách hàng đến vì câu chuyện, nhưng động lực sâu xa vẫn là nhu cầu ăn uống, trải nghiệm sản phẩm và dịch vụ. Vì vậy, sản phẩm phải được nghiên cứu kỹ lưỡng, đạt ít nhất 80-90% kỳ vọng của người tiêu dùng để giữ chân họ và mở rộng cơ hội phát triển. Còn đương nhiên nếu vượt trên kỳ vọng thì càng tuyệt vời.
Cuối cùng, phong cách phục vụ đóng vai trò là điều kiện đủ. Trong bối cảnh công nghệ R&D phát triển, sự khác biệt về sản phẩm giữa các thương hiệu ngày càng thu hẹp. Lúc này, phong cách phục vụ cần phải nhất quán với câu chuyện thương hiệu, từ đồng phục, không gian, cho đến cách giao tiếp giữa nhân viên và khách hàng, nhằm tạo ra một trải nghiệm trọn vẹn.
Cả ba yếu tố này đều quan trọng, tương ứng với ba giai đoạn: thu hút khách hàng, đáp ứng nhu cầu cốt lõi, và hoàn thiện trải nghiệm khách hàng. Ngày nay, muốn khách hàng sẵn sàng chi tiêu, doanh nghiệp không thể chỉ làm tốt một khâu, mà bắt buộc phải làm tốt cả ba.
PV: Để nói cho dễ hình dung, ông có thể chia sẻ một ví dụ điển hình? Một thương hiệu Việt nào khiến ông thực sự ấn tượng vì họ đã “kể chuyện văn hóa” một cách thuyết phục và hiệu quả – từ món ăn đến cách vận hành?
Ông Nguyễn Thái Dương: Một ví dụ mà tôi cho rằng rất nổi bật - và quan trọng hơn, đã chứng minh được tính bền vững theo thời gian - chính là thương hiệu Vua Chả Cá tại Hà Nội.
Họ lựa chọn một món ăn truyền thống của Hà Nội là chả cá, tuy nhiên, họ không phải là nhà hàng đầu tiên phát triển món này, bởi trước đó đã có nhiều cái tên như Chả Cá Thăng Long hay các nhà hàng lâu đời trên phố Chả Cá khu phố cổ. Sau này, những nhà hàng chả cá này cũng phát triển ra các quận nội thành nhưng chủ yếu đơn lẻ, và chả cá vẫn được xem là món ăn cao cấp, chỉ dùng trong các dịp đặc biệt.
Điều Vua Chả Cá làm khác biệt nằm ở việc bình dân hóa món ăn này. Họ tạo ấn tượng mạnh bằng việc định giá suất ăn ở mức 129.000 đồng vào các ngày trong tuần, và đơn giản hóa menu chỉ tập trung vào combo chả cá đi kèm một chút canh cá. Chính sự tiếp cận này đã thay đổi thói quen tiêu dùng: từ một món ăn vốn chỉ dành cho những dịp hiếm hoi, nay người Hà Nội có thể trải nghiệm chả cá thường xuyên với mức giá hợp lý.
Yếu tố văn hóa đặc sản Hà Nội nhờ đó được phổ biến hóa và thị trường hóa thành công, từ chất lượng món ăn đến phong cách phục vụ. Thêm vào đó, quy trình phục vụ nhanh gọn, các combo ăn kèm như bún, lạc, rau sống được đóng gói bài bản, càng làm tăng trải nghiệm thuận tiện cho khách hàng.
Đến nay, số lượng điểm bán của Vua Chả Cá đã phủ rộng tại nhiều quận nội thành. Theo tôi, đây là một case điển hình cho sự thành công trong việc biến một giá trị văn hóa truyền thống thành sản phẩm đại chúng và được thị trường đón nhận rộng rãi.
PV: Nghe ông kể, có thể thấy hoá ra chúng ta không thiếu ví dụ hay mà có khi còn khiến các thương hiệu quốc tế phải dè chừng. Nhưng thực tế, vẫn có nhiều người lại cho rằng các chuỗi như Starbucks hay McDonald’s đang “lấn át” sân chơi. Ông nghĩ các thương hiệu nội địa đang bị lép vế hay thực ra là đang chiếm thế thượng phong ở một cuộc chơi khác?
Ông Nguyễn Thái Dương: Câu này có vẻ hỏi đang ngược, lẽ ra nên là Starbucks và McDonald's sẽ phải cạnh tranh như thế nào với các chuỗi của nội địa chứ không phải là chúng ta phải chống chọi như thế nào. Bởi vì nét đặc sắc và những cái nét cổ truyền trong văn hóa ẩm thực của Việt Nam rất mạnh.
Chúng ta có hệ sinh thái ẩm thực phong phú với các chuỗi bánh mì, chuỗi cà phê nội địa, các thương hiệu ăn nhanh dựa trên ẩm thực Việt, cùng vô số quán bún, phở, ẩm thực đường phố. Thực tế cho thấy, dù Starbucks và McDonald's vẫn trụ vững ở đây, nhưng độ phủ và ảnh hưởng của họ không thể vượt qua văn hóa ẩm thực bản địa.
Do đó, theo tôi, các doanh nghiệp nội địa không cần quá lo lắng. Chỉ cần tự tin phát triển những chuỗi cà phê hay đồ ăn nhanh dựa trên những yếu tố truyền thống là đã đủ.
McDonald's hay Starbucks thực chất họ là một ngách riêng. McDonald's vốn không phải là món ăn truyền thống của Việt Nam, khách hàng có thể thỉnh thoảng ăn một bữa đồ Tây, nhưng phần lớn thời gian, họ vẫn quay về với bữa ăn Việt quen thuộc. Nói nôm na là "nước sông không phạm nước giếng", tôi không cho rằng McDonald's sẽ tạo ra sức ép cạnh tranh lớn.
Tương tự, Starbucks ở Việt Nam định vị ở phân khúc cao hơn: không chỉ bán cà phê, mà còn bán trải nghiệm, thể hiện sự đẳng cấp và, là nơi để làm việc hoặc gặp gỡ. Phân khúc mà Starbucks hướng tới khác với những phân khúc ở phía dưới. Và khi đã ở phân khúc khác nhau thì tôi đánh giá đây không phải là áp lực quá lớn.
Thực tế là chúng ta vẫn có những thương hiệu nội địa mạnh mẽ như Highlands Coffee, Cộng Cà Phê, và nhiều nơi khác, nơi cà phê Việt và cách thưởng thức cà phê Việt được tôn vinh và được khách hàng nhiệt tình ủng hộ.
PV: Trở lại với thực tế: ngày càng nhiều khách hàng đặt món qua app – không còn bước vào quán, không thấy không gian hay đồng phục, chỉ nhận đồ ăn trong hộp. Trong bối cảnh đó, ông nghĩ các thương hiệu có thể làm gì để không “đánh rơi” bản sắc văn hoá chỉ vì thiếu điểm chạm?
Ông Nguyễn Thái Dương: Câu hỏi này đưa ra một góc nhìn khá thú vị. Khi đặt món qua các ứng dụng giao hàng, số lượng điểm chạm giữa thương hiệu và khách hàng thực sự rất hạn chế. Khách hàng chỉ tiếp xúc với shipper của nền tảng giao nhận, món ăn được đóng gói, cùng một số vật phẩm đi kèm như chương trình khuyến mại hay một thông điệp nhỏ từ thương hiệu. Điều này rất khác so với trải nghiệm ăn tại chỗ, nơi họ được cảm nhận không gian, nhìn thấy bát đĩa, đồng phục nhân viên và phong cách phục vụ.
Nếu muốn giữ được bản sắc văn hóa hoặc nét đặc trưng của nhà hàng khi bán hàng online, doanh nghiệp cần nghiên cứu rất kỹ từng điểm chạm ít ỏi đó và đảm bảo chúng thống nhất với câu chuyện thương hiệu.
Ví dụ, nếu bạn vận hành một nhà hàng phong cách Tây Bắc, khi bán hàng qua app, cần cân bằng hai yếu tố:
Chất lượng sản phẩm: Việc đóng gói phải đảm bảo món ăn giữ được hương vị, độ nóng, độ giòn sau khi vận chuyển. Bạn không nên bê nguyên toàn bộ thực đơn từ nhà hàng lên nền tảng giao hàng mà nên chọn lọc những món phù hợp, dễ bảo quản và duy trì chất lượng.
Truyền tải yếu tố văn hóa: Nếu buộc phải dùng hộp nhựa hoặc hộp xốp để bảo quản món ăn, hãy cân nhắc cách lồng ghép văn hóa vào bao bì. Ví dụ, thay vì hộp thông thường, có thể sử dụng hộp bìa in họa tiết Tây Bắc, hoặc bổ sung các vật phẩm như tờ rơi, quà tặng nhỏ, thiệp cảm ơn mang đậm dấu ấn vùng miền. Nếu có thể, dùng các chất liệu như tre, nứa cho một số món đặc biệt cũng sẽ tạo hiệu ứng tốt, miễn sao không ảnh hưởng đến chất lượng món ăn.
Tóm lại, trong bán hàng online, chất lượng món ăn vẫn là trọng tâm, nhưng các điểm chạm thương hiệu tuy không nhiều nhưng không phải không có. Để giữ được bản sắc, doanh nghiệp cần thiết kế kỹ lưỡng từng chi tiết trong gói đồ ăn, tận dụng tối đa cơ hội truyền tải thông điệp đến với khách hàng.
PV: Công nghệ - đặc biệt là AI hay mạng xã hội - đang tạo ra một kiểu sân chơi hoàn toàn mới. Theo ông, đây là cơ hội, thách thức, hay… một con dao hai lưỡi cho các thương hiệu F&B?
Ông Nguyễn Thái Dương: Chúng ta không thể phủ nhận rằng hiện nay, hai xu hướng này đang chi phối mạnh mẽ đời sống. Đi đến đâu, chúng ta cũng bắt gặp những cuộc trò chuyện xoay quanh hai khái niệm này. Tôi cho rằng điều này tốt, nhưng mọi thứ chỉ tốt nếu nó ở mức vừa phải.
Về việc khai thác văn hóa để tiếp cận khách hàng, theo tôi, AI có thể trở thành một công cụ hỗ trợ rất hiệu quả. Với khả năng đọc hiểu và tổng hợp thông tin từ nhiều nguồn tài liệu khác nhau, AI có thể tư vấn cho bạn những góc nhìn phong phú và sâu sắc. Thay vì phải tự mình đi thực địa, gặp gỡ, quan sát như trước kia, giờ đây bạn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Dĩ nhiên, tôi vẫn khuyến khích những người làm trong ngành F&B nên trực tiếp trải nghiệm thực tế để cảm nhận trọn vẹn tinh thần văn hóa từng vùng miền. Tuy nhiên, AI có thể hỗ trợ bạn có cái nhìn hệ thống hơn, từ đó đánh giá và xây dựng các ý tưởng kết hợp yếu tố văn hóa trong mô hình kinh doanh.
Khi bạn đã hiểu sâu hơn nhờ sự hỗ trợ của AI và phát triển được những ý tưởng văn hóa đặc sắc, mạng xã hội sẽ là nền tảng tuyệt vời để bạn chia sẻ và lan tỏa câu chuyện đó. Không chỉ là nơi đăng tải nội dung, mạng xã hội còn giúp bạn thu thập phản hồi từ cộng đồng để biết những đề xuất của mình được đón nhận ra sao.
Dựa trên những phản hồi đó, bạn có thể tiếp tục làm việc với AI, tinh chỉnh các ý tưởng và tối ưu chiến lược truyền thông. Qua nhiều vòng thử nghiệm và cải tiến như vậy, tôi tin rằng chúng ta hoàn toàn có thể tìm ra những phương án tối ưu nhất cho chiến dịch phát triển câu chuyện văn hoá của doanh nghiệp F&B.
PV: Nếu nhắc đến kim chi Hàn hay sushi Nhật, ai cũng hình dung ra cả một nền văn hóa phía sau. Còn với nước mắm, phở hay dưa muối Việt Nam – dù ngon chẳng kém – thì hành trình trở thành “biểu tượng toàn cầu” vẫn còn khá xa. Theo ông, đâu là bài học lớn nhất mà ta có thể học từ Hàn Quốc để rút ngắn khoảng cách đó?
Ông Nguyễn Thái Dương: Thực tế, kim chi hay thịt nướng Hàn Quốc trở nên phổ biến toàn cầu không chỉ nhờ việc mở nhà hàng, mà còn nhờ sức lan tỏa mạnh mẽ từ phim ảnh và các hoạt động văn hóa, khiến chúng trở thành biểu tượng văn hóa đại chúng.
Việt Nam cũng có lợi thế với nền ẩm thực phong phú và được đánh giá rất cao. Tuy chúng ta tổ chức nhiều lễ hội giao lưu văn hóa quốc tế, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ lớn để thay đổi nhận thức sâu rộng trong tâm trí du khách. Dù phở Việt từng được Gordon Ramsay ca ngợi là món nước ngon nhất thế giới trong chương trình MasterChef Mỹ, hay các món như chả giò, nem cuốn cũng rất được yêu thích, thì sức lan tỏa của ẩm thực Việt vẫn chưa sánh bằng sushi Nhật Bản hay thịt nướng Hàn Quốc.
Ở tầm vĩ mô, chúng tôi không đủ dữ liệu để đưa ra đánh giá chính xác. Tuy nhiên, ở góc độ thực tế, chúng tôi nhận thấy chất lượng nhà hàng phục vụ khách du lịch tại Việt Nam đang được cải thiện rõ rệt, cả về vệ sinh an toàn thực phẩm lẫn chất lượng món ăn. Điều đó đảm bảo rằng, dù du khách chưa khám phá hết các món ngon đặc trưng ở từng địa phương, thì khi đến Việt Nam, họ chắc chắn sẽ ghi nhớ những biểu tượng ẩm thực của Việt Nam như nước mắm, phở,...
Bên cạnh việc tiếp xúc qua nhà hàng, khách du lịch còn có cơ hội trải nghiệm văn hóa ẩm thực Việt Nam qua những công trình như Bảo tàng nước mắm Phan Thiết, Bảo tàng cà phê Buôn Ma Thuột và các tour du lịch văn hóa chuyên đề. Điều đó cho thấy ẩm thực Việt đang dần được hiện thực hóa thành những giá trị trải nghiệm cụ thể, không còn bó hẹp trong không gian nhà hàng.
Tôi hy vọng rằng, thông qua sự phát triển đồng bộ từ phim ảnh, tour du lịch nghệ thuật, đến các hoạt động giao lưu và xúc tiến thương mại, ẩm thực Việt Nam sẽ ngày càng vươn tầm, sánh vai với Hàn Quốc hay Nhật Bản trên bản đồ ẩm thực thế giới.
PV: Tuy nhiên, khi văn hoá trở thành “vũ khí tiếp thị”, cũng có người dùng nó như chiêu trò: gắn mác “truyền thống” cho sản phẩm nhưng chất lượng thì không tương xứng. Ông có lo ngại rằng nếu chuyện này lặp lại quá nhiều, giá trị văn hoá thật sẽ bị đánh mất – và niềm tin khách hàng cũng theo đó mà vơi đi?
Ông Nguyễn Thái Dương: Đây thực chất là câu chuyện về marketing. Không ai có thể định nghĩa một cách tuyệt đối thế nào là "truyền thống". Một món ăn nấu đúng công thức truyền thống nhưng theo thời gian có thể không còn hợp khẩu vị hiện tại. Bát phở hay chiếc bánh mì "truyền thống" cũng là sản phẩm của quá trình cải tiến liên tục, người này thêm chút này, người kia thêm chút khác, thay đổi nguyên liệu, gia vị…
Trong marketing, khi bạn kể một câu chuyện về "truyền thống", bạn đang tạo ra kỳ vọng trong tâm trí khách hàng. Người Việt Nam thường mặc định rằng cái gì "truyền thống" thì phải "ngon". Nếu sản phẩm của bạn không đáp ứng được kỳ vọng đó, khách hàng sẽ mất niềm tin, không phải vì họ hiểu sai về truyền thống, mà vì truyền thống trong tiềm thức họ luôn gắn với trải nghiệm ngon miệng.
Ở Việt Nam, các từ khóa marketing như "độc nhất", "số 1", "lâu đời", "cổ truyền" từng rất hiệu quả, nhưng hiện nay đã dần lỗi thời. Những từ ngữ đó có thể thu hút sự chú ý ban đầu, nhưng nếu sản phẩm không đủ "thực lực", bạn dễ rơi vào cái bẫy tự đặt kỳ vọng quá cao, khiến khách hàng thất vọng, dẫn đến rủi ro.
Thay vì vậy, bạn hoàn toàn có thể đi theo hướng khác: vẫn là bánh mì, nhưng mang phong cách hiện đại, vừa giữ được lõi truyền thống, vừa pha thêm nét hiện đại, ví dụ như bánh mì pate kiểu Nhật hay bánh mì xá xíu kiểu Hàn, để chinh phục thế hệ khách hàng trẻ ưa thích sự mới mẻ như Gen Z.
Tóm lại, yếu tố văn hóa là nền tảng cần có, nhưng marketing cần khéo léo. Hãy trung thực với chất lượng sản phẩm, thử nghiệm và lắng nghe khẩu vị khách hàng trước khi mạnh dạn định vị truyền thông. Khi đó, câu chuyện bạn kể ra sẽ vừa hấp dẫn vừa đáng tin cậy.
PV: Chuyện này khiến tôi nghĩ đến một vấn đề khác: khi doanh nghiệp đi gọi vốn, các nhà đầu tư thường hỏi về dòng tiền, không phải nước mắm có bao nhiêu độ đạm. Vậy theo ông, nếu muốn thuyết phục nhà đầu tư trong khi vẫn trung thành với giá trị văn hóa, doanh nghiệp F&B cần chuẩn bị gì?
Ông Nguyễn Thái Dương: Theo quan điểm của tôi, khi các quỹ đầu tư rót vốn vào doanh nghiệp để phát triển, yếu tố văn hóa không phải là trọng tâm quyết định. Dĩ nhiên, nếu một chuỗi hay doanh nghiệp sở hữu bản sắc văn hóa rõ nét, thu hút được lượng khách hàng ổn định và xác định được phân khúc rõ ràng, thì điều đó sẽ khiến nhà đầu tư có thêm hứng thú để quan sát kỹ hơn. Nhưng cuối cùng, quyết định rót vốn vẫn phải dựa trên các chỉ số tài chính.
Các nhà đầu tư sẽ xem xét sự lành mạnh của hệ thống kế toán, lợi nhuận, tỷ lệ khách quay lại, mức độ trung thành của khách hàng. Đó mới là những yếu tố then chốt khiến họ đặt bút ký đầu tư. Bên cạnh đó, sự cam kết và tầm nhìn của người lãnh đạo cũng là thứ cần thể hiện ra để nhà đầu tư nhìn thấy.
Câu chuyện văn hóa hay câu chuyện thương hiệu chỉ thực sự có giá trị khi nó được chứng minh qua con số, tức là phải hiện thực hóa bằng việc thu hút khách hàng, giữ chân khách hàng trung thành. Nếu chỉ dừng lại ở một câu chuyện hay mà không có số liệu tài chính đủ tốt, thì vẫn khó thuyết phục nhà đầu tư.
Tóm lại, theo tôi, các doanh nghiệp F&B đừng nghĩ rằng chỉ cần có một câu chuyện hay là đủ để nhận vốn. Tài chính mới là nền tảng, còn văn hóa, nếu làm tốt, sẽ là điểm cộng giúp doanh nghiệp nâng cao giá trị hoặc thu hút được mức đầu tư lớn hơn.
PV: Xin cảm ơn ông!